Tôi là người vô tính
Tôi là người vô tính
Trong cuộc sống, có những người được ban tặng một trái tim ấm áp, đầy tình cảm và sẵn sàng chia sẻ niềm vui cũng như nỗi buồn với mọi người xung quanh. Nhưng đôi khi, cũng có những người khác, như tôi, mà trong lòng trống rỗng, không hề có chút xích mích nào từ tình cảm.
Tôi là một người vô tính, một trạng thái tinh thần mà tôi đã phải học cách chấp nhận và sống chung với nó. Không phải vì tôi muốn trở nên như vậy, mà đó là cách mà tôi đã sinh ra và phát triển.
Trong mắt mọi người, tôi thường được nhận xét là lạnh lùng, khó gần và ít khi thể hiện cảm xúc. Đây không phải là điều tôi mong muốn, nhưng lại là bản chất của bản thân. Tôi không biết cách để tỏ ra quan tâm hay sẻ chia, và thậm chí còn cảm thấy mình xa lạ với những cảm xúc mà người khác trải qua.
Tôi nhớ hồi nhỏ, khi các bạn cùng trang lứa đều nói về những cảm xúc của họ, những niềm vui và nỗi buồn, tôi chỉ có thể nhìn và cảm thấy mình không thật sự hiểu được họ. Những câu chuyện về tình bạn, tình yêu, hay sự hoan hỉ, đau buồn, đều như là những khía cạnh của một thế giới mà tôi không thể tiếp cận được.
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có lạc lõng trong thế giới này không. Điều này khiến tôi trở nên cô đơn hơn, vì dường như không ai hiểu được tôi, cũng như tôi không thể hiểu được họ.
Tuy nhiên, mặc dù không biết cách thể hiện, tôi vẫn luôn mong muốn có một mối quan hệ tốt đẹp với mọi người xung quanh. Tôi cố gắng học cách lắng nghe, dù không thể chia sẻ những cảm xúc đó. Tôi cũng hiểu rằng, mỗi người có một bản sắc riêng, và việc không hiểu nhau không có nghĩa là chúng ta không thể cùng tồn tại và hỗ trợ lẫn nhau.
Dù không biết cách thể hiện, tôi vẫn muốn gửi đi những tia nắng nhỏ của lòng nhân ái mà tôi giấu kín bên trong. Có lẽ đó chính là cách tôi tạo ra sự khác biệt trong thế giới này, dù có vẻ như rất ít người hiểu và đánh giá được điều đó.
Mỗi người đều có giá trị riêng, bất kể họ có thể thể hiện cảm xúc hay không. Và tôi, dù vô tính, cũng hy vọng rằng mình có thể đóng góp một phần nhỏ vào sự đa dạng và phong phú của thế giới này.
Trong hành trình tự nhận biết và chấp nhận bản thân, tôi đã tìm thấy sự yên bình và sự tự chấp nhận. Dù không giống như người khác, nhưng đó vẫn là một phần của tôi, và tôi tự hào về điều đó.
4.8/5 (17 votes)